Ngày xưa có một nước rất là thái bình thịnh
vượng, nhân dân cực kỳ đông đúc yên vui, mùa màng tươi tốt, của cải chứa chan,
khí hậu đều hòa, tật bệnh không có, khắp thị thành thôn quê, đâu cũng như đâu,
ai nấy đều được sung sướng như ý, không hề nghe tiếng kêu ca than thở bao giờ,
đi đến đâu cũng thuần những cảnh ăn uống chơi bời hát xướng vui vẻ, thật không
khác chi cảnh thần tiên hiện tại.
Bấy giờ vua hỏi các quan rằng: “Trẫm nghe nói
có những thứ tai vạ, vậy không biết có những thứ gì và hình thù của nó ra sao?”
Tất cả các quan cũng đều nói là không ai biết
cả. Vua liền sai một ông quan đi sang nước bên cạnh xem có thì mua về.
Lập tức ông sắm sửa để đi, sang tới nơi, vào
trong một cái chợ rất đông, thấy có một người (thần hóa) đứng giữa một con vật
thật kỳ quái, hình nó như một con lợn nhưng coi rất hung tợn, nên phải buột
bằng dây sắt và khóa bằng một cái khóa sắt rất cẩn thận.
Ông quan kia liền hỏi:
- Ðây là con vật gì và có bán không?
- Ðây là “Vạ mẹ” ông có mua tôi bán cho.
- Bao nhiêu thì bán và hằng ngày nó ăn bằng
gì?
- Một nghìn vạn thì tôi bán, cứ mỗi ngày nó
ăn hết một đấu to kim.
Khi ông quan mua được đem về, liền truyền
khắp cho tất cả toàn dân ai ai cũng phải góp kim để nuôi Vạ mẹ.
Từ đấy trở đi suốt đêm ngày khắp cả nhân dân
trong nước, ai ai cũng phải lo tìm kiếm sao cho ra kim để đóng góp, từ quan chí
dân, đi đến đâu cũng thấy diễn ra những cảnh hà hiếp bắt bớ nhau, toàn dân bỏ
hết mọi sự làm ăn, thành ra vườn ruộng bỏ hoang nhân dân đói khổ, tranh giành
cướp bóc lẫn nhau, trở nên rối loạn, đâu đấy đều bị lầm than khổ sở vô cùng.
Sau một thời gian, các quan thấy dân thống
khổ quá lắm rồi, mới tâu vua rằng: Vì cái Vạ mẹ nó đã sinh ra cho dân biết bao
nhiêu tai họa, khiến cho toàn dân phải điêu đứng khốn khổ vì nó, vậy nay xin
đem giết nó đi.
Vua nói: Việc đó phải lắm!
Bấy giờ cho người đem ra ngoài thành giết,
thì đâm nó không thủng, chém nó không đứt, bổ nó không vào, đập nó không vỡ,
đánh nó không chết, sau cùng phải đem lửa đốt nó.
Khi mình nó bị lửa cháy hồng, thì nó chạy
xông vào khắp tất cả làng xóm, chợ búa, phố phường, nó đi đến đâu có bao nhiêu
nhà cửa hàng quán đều bị thiêu ra tro hết.
Nhân dân lúc đó lại càng rối loạn khốn cùng
đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng kêu ca than khóc suốt đêm ngày, đầy rẫy những
cảnh hoang tàn thảm đạm, ai ai cũng đều than vãn cho là đương yên lành, bỗng
dưng đi mua cái vạ mẹ đem về để nó sinh ra tai vạ, làm dân phải chịu lầm than
khổ não.
Trí Hải
“Muốn làm một việc gì, trước nhất phải nghĩ đến kết quả của nó.
Kẻ thường nhân sợ kết quả nhưng người trí tuệ chỉ sợ nguyên nhân”.